Thơ buồn

Chớ hỏi sao tôi thích viết thơ buồn,
Khi cuộc đời còn lắm cảnh tang thương,
Cười đùa trên bao phận người tang tóc,
Chỉ gieo thêm những hờn tủi đoạn trường.

Khi nước non còn gông xiềng áp bức,
Khi bao người còn lây lất tha phương,
Vui làm chi cho lòng thêm ray rứt,
Cho nghe bao hổ thẹn với tâm hồn.

Đừng trách tôi chỉ thương xót cho tôi,
Mà dửng dưng lạnh nhạt với cuộc đời,
Chẳng lẽ lời than van hay chửi bới,
Có thể làm bao khổ ải dần vơi?

Hãy cho tôi thương đời bằng tim óc,
Đừng bắt tôi phải bật khóc thành lời,
Lấy nước mắt tưới thêm vào nước mắt,
Chỉ khiến đời càng lầy lội hơn thôi.

Chớ hỏi tôi sao chỉ viết về mình,
Còn với người nhân thế lặng thinh,
Tên vốn là tên vô danh tiểu tốt,
Có đủ đâu tư cách để phê bình,

Đời nay vốn toàn những người thức giả,
Có lý nào đi nghe đứa học sinh?!
Nên nhiều khi để cho lòng thanh thản,
Lấy tôi ra mà chửi bới mặc tình,
Tôi chửi tôi cho vơi bớt bất bình…

Thơ buồn – ST

Facebook Comments Box
Rate this post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Paste your AdWords Remarketing code here