Vu lan mùa báo hiếu
Vu lan mùa báo hiếu – trong kinh Phật, có đoạn nói dù ta trả bao nhiêu đời, bao nhiêu kiếp, cũng không thể nào trả hết được ơn của cha mẹ. Dù ta cõng mẹ cõng cha, làm vậy suốt 100 năm đến 100 tuổi, cũng chưa trả đủ ơn mẹ cha…
Trong kinh Phật có nói về sự ra đời của con người: Được làm người, khó như một con rùa chột mắt. Con rùa ấy, một trăm năm mới ngóc đầu lên khỏi mặt biển một lần. Nó tìm cách chui đầu vào lỗ nhỏ của một khúc gỗ trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Và gió Đông, gió Tây, gió Nam, gió Bắc thổi trôi dạt hết phương này đến phương khác. Hình ảnh con rùa chột mắt với cơ hội làm người đủ thấy con người là đã là một chuyện cực kỳ khó.
Khi ta sinh ra đời, tiếng khóc của ta là một dấu hiệu báo trước cuộc đời có nhiều nỗi đau. Chẳng ai chọn được cha được mẹ, chẳng ai chọn được nơi giầu nơi nghèo để “chui ra”.
Đàn bà, cửa sinh là cửa tử, nên sinh được một người, là cả một kỳ tích rồi. Có những người được thiên phúc làm mẹ làm cha, có những người con hạnh phúc đủ đầy mẹ cha.
Vu lan mùa báo hiếu – xin hãy biết trân trọng những gì mình đang có, biết yêu thương và quan tâm từ đáy lòng chân thành. Làm sao đừng để guồng quay cuộc sống, đừng để tiền bạc danh vọng, địa vị, đừng để sự vô cảm thờ ơ chen vào cuộc sống gia đình.
Mùa Vu Lan, vào rằm tháng Bảy, không phải ngẫu nhiên trùng với tiết trời mưa sụt sùi, gió bão, mùa của sự hiu hắt thê lương, mùa của những vong linh cô hồn được hưởng một ngày tưởng nhớ, được ăn uống thỏa thuê.
Vu Lan mùa báo hiếu – mùa của sự nhìn nhận gia đình mình, và chính mình, đã sống đời gia đình như thế nào!
Vu lan mùa báo hiếu